Lắng lòng cùng chùm thơ buồn về cuộc sống tâm trạng rối bời

Thơ buồn về cuộc sống tâm trạng rối bời sau đây sẽ nói hộ tiếng lòng bạn. Cuộc sống của chúng ta không chỉ được tạo nên từ tiếng cười và hạnh phúc mà ở đó còn có khổ đau, buồn rầu, còn những chông gai, vấp ngã nó khiến chúng ta nhiều khi muốn gục ngã không thể gượng dậy nỗi. Có những lúc vì chán nản mệt mỏi mà muốn vứt bỏ cuộc sống muốn ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa, vứt bỏ tất cả để tìm về với bình yên.

Nội Dung Bài Viết

Chùm thơ buồn về cuộc sống tâm trạng rối bời

Chùm thơ buồn về cuộc sống bế tắc mệt mỏi lo âu này tôi sưu tầm và tuyển chọn từ nhiều tác giả. Chúc các bạn có những phút giây thật đẹp bên những vần thơ về cuộc sống hay và buồn bã, tâm trạng nhất!

NỖI ĐƠN CÔI

Thơ: Tùng Trần

Sống một mình ôm lấy nỗi đơn côi
Chẳng phải vì tiếc thương ngày xưa cũ
Mà chính là thấy niềm đau đã đủ
Nên chán chường không ấp ủ thêm thôi

Có những lần đáy dạ cũng chơi vơi
Bởi kí ức một thời còn đâu đó
Chợt vô tình làm vết thương vò võ
Se thắt lòng dù đã cố bỏ buông

Sống một mình thật sự cũng hơi buồn
Con người ai chẳng thèm thuồng hạnh phúc
Bằng trái tim đam mê đầy sôi sục
Nào đợi chờ một kết thúc bi thương

Chỉ tiếc thay đời trăm vạn con đường
Người khác nhau là lẽ thường vốn dĩ
Đâu phải ai cũng thập toàn hoàn mỹ
Kẻ vui cười người khổ lụy thế thôi

VU VƠ

Thơ: Lê Ngọc

Ta mệt lả giữa đường đời cay đắng
Chữ ân tình lại quá nặng người ơi
Tấm thân ta đang mệt mỏi rã rời
Câu thề ước cũng buông lơi vụn vỡ

Ta chỉ ước đời đừng vương chữ nợ
Trái tim này đừng thương nhớ về ai
Nghĩa ái ân không khắc khoải canh dài
Tuổi xuân cứ để phôi phai tàn lụi

Một ngày kia khi trăng tàn sau núi
Riêng mình ta cứ lầm lũi bước đi
Thế nhân kia nào đâu vướng bận gì
Bởi cuộc sống là buông đi tất cả.

TÔI ĐI TÌM TÔI

Thơ: Tùng Trần

Bao lâu rồi tôi đánh mất chính tôi
Sống buông xuôi theo dòng đời vội vã
Nỗi đau xưa khiến tim thành sỏi đá
Quên tiếng cười và cả chữ tương lai

Tôi đâu rồi..của ngày tháng thơ ngây?
Thuở hồn nhiên chẳng đoái hoài mơ mộng
Thời gian qua chỉ mình tôi một bóng
Cứ lặng thầm..hồn lạc lỏng bơ vơ

Tôi đâu rồi..bởi tan vỡ giấc mơ
Bao yêu thương phút ban đầu bỡ ngỡ
Đã tan rồi chuyện tình duyên một thuở
Đau đớn lòng trong hơi thở men cay

Mấy năm qua tôi sống kiếp đọa đày
Chợt hôm nay bổng thấy mình khờ dại
Nhớ nhung chi kí ức buồn tê tái
Đến lúc rồi..tôi tìm lại chính tôi.

ĐỜI NGƯỢC XUÔI

Thơ: Tùng Trần

Mệt mỏi rồi bao năm tháng ngược xuôi
Đã nếm đủ vị đời trong nước mắt
Dù cố gắng nâng niu và lượm nhặt
Từng nụ cười vẫn chẳng nắm chặt tay

Nhưng ông trời thì lại cứ mỉa mai
Luôn mang đến những đắng cay hờn tủi
Có nhiều khi âm thầm tôi tự hỏi
Mình đã sai và lầm lỗi chổ nào

Mà kéo dài theo năm tháng khổ đau
Bước chênh chao trên đường đời mấp mé
Kiếp nổi trôi bước chân trần cô lẻ
Chẳng biết mình rồi sẽ phải về đâu

Hay bẽ bàng giữa nơi chốn bể dâu
Là số phận không thể nào thoát được
Nên dẫu có bốn ba đời xuôi ngược
Mãi chỉ là dòng nước mắt tuôn rơi?

PHẢI KHÔNG AI..!!??

Thơ: Tùng Trần

Còn nhiều lắm những phận đời tay trắng
Vì cuộc đời chẳng may mắn như ai
Nên biết gì đến hai chữ tương lai
Đành phó mặc theo tháng ngày trôi nổi

Tuy chạnh lòng nhưng nào đâu dám nói
Khi biết rằng còn lắm giữa dòng đời
Giấu nỗi buồn mà nước mắt tuôn rơi
Nên đôi khi muốn có người đồng cảm

Cùng trút cạn nỗi niềm trong tâm khảm
Cho tâm hồn bớt ảm đạm thể lương
Để đôi chân mạnh bước tiếp chặn đường
Nơi đáy mắt chẳng còn vươn sầu lệ

Được mỉm cười không âm thầm câu nệ
Kiếp cơ hàn chỉ ước thế mà thôi
Chẳng cơ cầu hay mộng mị xa xôi
Phải không ai..những người cùng cảnh ngộ.

TRẢ VỀ MIỀN KÍ ỨC

Thơ: Tùng Trần

Biết lấy gì để lấp đầy khoảng trống
Khi mong chờ hi vọng đã vụt bay
Để lòng còn nghĩ đến chữ tương lai
Sau những gì đắng cay đời ban tặng

Phải chi sống đừng đặt tình quá nặng
Như bao người..cứ lẳng lặng dửng dưng
Quay lưng thôi là quên chữ đã từng
Thì đường đời đâu lưng chừng lỡ bước

Chỉ tiếc rằng thời gian nào quay ngược
Để con đường biết trước chọn lối đi
Đáy tâm hồn đâu đọng những sầu bi
Cũng chẳng phải chia ly điều mong muốn

Rồi hôm nay giữa dòng đời vạn hướng
Thấy chênh vênh lòng vướn nỗi muộn phiền
Chợt thấy thèm lắm hai chữ bình yên
Trả niềm đau trở về miền kí ức.

TÔI MUỐN QUÊN

Thơ: Tùng Trần

Tôi muốn quên những điều không vui vẻ
Nơi tâm hồn quạnh quẽ suốt bao năm
Quên nỗi đau nơi quá khứ lỗi lầm
Mà bấy lâu đã âm thầm rơi lệ

Tôi muốn quên một thời trong dâu bể
Quên lòng người sao quá dễ đổi thay
Tấm chân thành luôn mang chữ đắng cay
Người dối dang lại nối dài mĩ mãn

Tôi muốn quên như dòng sông khô cạn
Và chẳng còn lệ lai láng canh thâu
Cho con tim vơi hết nỗi đau sầu
Để quay về nơi bắt đầu cuộc sống

Tôi muốn quên thứ đã từng mơ mộng
Để đi tìm chút lắng đọng bình yên
Xoá tất cả những mệt mỏi ưu phiền
Con đường đi được cái quyền chọn lựa

Tôi muốn quên tháng ngày nào một thuở
Đã đọa đày mục rửa trái tim côi
Tôi muốn tìm lại hình bóng của tôi
Cho môi nở nụ cười dù nhợt nhạ

Tôi muốn quên nỗi đau và nước mắt
Dẫu bước đời hiu hắt kiếp quạnh hiu.

NHIỀU LÚC BUỒN

Thơ: Tùng Trần

Nhiều lúc buồn rồi nghĩ ngợi vu vơ
Lòng tự hỏi bến bờ nào hạnh phúc
Để thuyền đời tôi ghé dừng một lúc
Cho tâm hồn tìm được chút bình yên

Bao lâu rồi chôn kín nỗi niềm riêng
Tự dối mình để quên đi phiền muộn
Nhưng đôi khi lòng vẫn như sóng cuộn
Mang tâm hồn về một hướng chơi vơi

Vẫn biết rằng tất cả đã xa xôi
Những niềm vui nụ cười và nước mắt
Nếu cuộc đời ai cũng từng bất trắc
Nỗi niềm này có lẽ chắc cảm thông

Nhiều lúc buồn muốn được tựa dòng sông
Lững lờ trôi dẫu khi ròng lúc nổi
Nhưng chẳng hề biết gì là hờn dỗi
Mong cuộc đời bình lặng chỉ vậy thôi.

TÔI MUỐN

Thơ: Tùng Trần

Mệt mỏi rồi muốn tìm chốn bình yên
Để quên hết muộn phiền như gục ngã
Mà bấy lâu vẫn hằn chôn trong dạ
Cho tháng ngày buồn bã bớt chơi vơi

Có đôi lần muốn đi đến một nơi
Để tìm lại nụ cười tươi mát dịu
Chỉ thế thôi chẳng cần ai phải hiểu
Lòng không còn hứng chịu những xót xa

Biết bầu trời còn rộng lớn bao la
Nhưng tự hỏi đâu là nơi nương náo
Mà cuộc đời chẳng còn mưa giông bão
Cho tâm tư vơi thảm não u sầu

Phải chi mình được tựa cánh hải âu
Bay muôn nơi trên bầu trời cuối đất
Sống giản đơn cùng tháng ngày lây lất
Những nỗi niềm chôn cất tận mồ sâu.

Chùm thơ buồn về cuộc sống bế tắc, không lối thoát

Sẽ chẳng có một ai muốn mình phải than vãn hay buồn bã cả, nhưng cuộc sống vốn dĩ không được như mong muốn, cho dù họ đã cố gắng hết sức mình rồi, vậy mà mọi chuyện vẫn không thay đổi, thậm chí còn có chiều hướng xấu đi khiến tâm trạng càng trở nên tồi tệ. Trải lòng mình qua chùm thơ buồn về cuộc sống bế tắc không lối thoát sau đây cũng là cách giúp bạn thư thái hơn chút đỉnh.

CUỘC SỐNG BẾ TẮC

( Khuyết danh)

Niềm thương trắc ẩn tựa mây bồng
Sự ái quay cuồng cảnh 💨gió giông
Lối mộng đành cam vùi ngục tối
Khu tình đóng cửa nhốt xiềng gông
Thuyền mơ bóng nguyệt rằm luôn sáng
Biển ước trời dừng bão cứ trong
Thác đổ nào ngưng đời sụp nát…
Mưa dầm ám ảnh phận tàn vong 

Bế Tắc

Tác giả: Nguyễn Văn Thái

Anh còn cất giấu lời thề
Đường trăng chưa ngỏ, sơn khê dặm ngàn

Sông sâu vắng bóng đò sang
Tà dương đổ sập chắn ngang mắt tầm

Gió trời tung vạt áo trần
Nghe như mưa chảy tới sân mịt mùng.

Đời Buồn

Cuộc sống ơi sao trôi lặng lẽ
Để ngày dài biết sẽ về đâu
Không tương lai, cuộc sống một màu
Toàn lo lắng và nỗi đau chất chứa.

Có phải chăng…cuộc sống không phép màu
Không san sẻ và không ai hiểu thấu?
Bao khó khăn vất vả một mình mình gánh chịu
Mọi lo lắng,gian truân trên đoạn đường đã qua.

Cuộc sống buồn cứ lặng lẽ trôi qua
Và bao đau khổ xót xa một mình
Cũng là một kiếp con người
Sao long đong chốn biển đời xa xôi

Cuộc đời như dòng nước trôi
Luôn vẫn tiếp diễn mà thôi hỡi đời !!!

Thế Sự

Thiên hạ đa đoan chuốc lấy phiền
Nhân tình thế thái lắm đảo điên
Lương tâm không quý bằng lương bổng
Đồng chí thua xa những đồng tiền

Tôn sư trọng đạo thành xa xỉ
Cứu nhân độ thế hóa vô duyên
Thủ thường an phận qua ngày tháng
Vô vi vui thú cảnh điền viên.

Đường đời muôn nẻo biết về đâu
Thế sự đảo điên rượu giải sầu
Phụ tử phu thê thời cách biệt
Thân bằng huynh đệ mấy tương giao

Nghĩa nhân liêm chính nào ai giữ
Tài lộc lợi danh lắm kẻ cầu.
Khinh trọng khen chê tùy miệng thế
Tín trung hiếu lễ lấy làm đầu.

Rượu Với Mình

Mặt trời đỏ rực phía xa.
Rượu đắng mặn môi với tâm ngà.
Sóng lòng cuồn cuộn như cào xé.
Chuốc mãi men say, rượu với mình.

Thủa ấy làm sao thật thanh bình.
Trai tài nhi nữ gái đồng trinh.
Nồng say men rượu trao tình ái
Tràn những yêu thương ngập men tình.

Cuối đông giá lạnh tim em ấm.
Ánh mắt trao tình anh ngỏ lời cầu hôn.
Tâm xúc động kề môi hôn cháy bỏng.
Khẽ mỉm cười nói tiếng yêu anh.

Rồi một sáng xuân về theo cánh én.
Áo cô dâu lướt nhẹ ngang thềm.
Em hạnh phúc bên tình yêu đôi lứa.
Rũ bỏ cuộc chơi với bạn hiền.

U Sầu Mình Ta

(Nguyễn Hải)

Tôi dạo phố cũng nỗi buồn sầu
Bước chân nặng nghìn cân lẽ lôi
Người từ đâu đến rồi lại đi
Để mình tôi ôm sầu vào tim

Tôi chớt khóc lệ dài trên mi
Đi qua phố vắng bóng tuổi hờn
Tôi nhìn lại bản thân u sầu
Mới biết rằng chỉ còn mình tôi

Rượu sầu chén đắng tìm quên lãng
Suy tư quên hết nỗi buồn này
Chắc có lẽ vì thân đã tàn
Nên người đã ngoảnh mặt làm ngơ

Đêm tây đô gió lạnh chợt thổi
Phố vàng … gió lạnh ….. tình tìm đâu
Tôi lang thang tìm về cuối đường
Vào cơn mê mãi mãi quên sầu ….

 

Thơ Chán Đời

Chán đời quá, muốn viết thơ ca cẩm
Vò đầu, tai, lẩm nhẩm mãi không ra.
Không định viết chỉ một lần chán nản
Viết không thành, đời chán gấp hai, ba!

Thơ Ngắn Chán Đời

Chán cho cái kiếp phù sinh
Chán cho cái cảnh thuyền tình éo le
Chán cho ta kẻ tình suy
Chán cho ta cứ sầu bi suốt đời!

Đời chán các ông đã đủ rồi!
Xin chán thêm nốt cái thằng tôi.
Cùng nhau tay dắt, cười xoà cái
Buồn vui bay hết. Chán đời?Thôi!

Chán đời cởi áo ta đi tắm
Kỳ sạch “trần gian” hết thối tha
Rũ bỏ “hong lưu” cho sạch sẽ
Dội gáo ” hương đồng” cho thảnh thơi.

Cuộc Sống Bế Tắc

Chán đời là cái cảnh mênh mang
Kẻ trước người sau lại vội vàng
Bước bước đi đi vào nắng rạng
Ăn ăn ngủ ngủ lúc trăng tàn

Kìa ngày cứ thế thêm ngày nữa
Tháng nọ rồi sau lại tháng sang
Đứng giữa chợ đời mua lại bán
Chán đời đang đến cảnh đăng quang

Qua những bài thơ buồn về cuộc sống bế tắc mệt mỏi,buồn chán trên đây hy vọng sẽ giúp bạn lấy lại tinh thần sau những vấp ngã trong cuộc sống, vì cuộc sống này không phải lúc nào cũng màu hồng,bên cạnh đó là nhiều sắc xám thậm chí đen buộc bạn phải tìm chút ánh sáng để gam màu cuộc sống thêm tươi mới.Chúc bạn luôn mạnh mẽ !

Thơ Hay - Tags: ,