Chùm Thơ Về Hoa Sen – ” Quốc Hoa” Của Dân Tộc Hay & Ý Nghĩa Nhất

Gửi tặng các bạn đọc chùm thơ về hoa sen – ” quốc hoa” của dân tộc hay và ý nghĩa nhất. Có lẽ ai trong mỗi chúng ta cũng ít nhất được một lần nghe những lời bình hay về hoa sen – Loài hoa bình dị mộc mạc này phải không ạ? Hoa sen không chỉ là hình tượng đẹp nhất về loài hoa trong thơ ca Việt Nam mà nó còn là biểu tượng cho hồn dân tộc. Tại sao lại vậy? Chợt nhớ…

Hồi bé, mẹ thường đọc cho tôi những bài ca dao Việt Nam mỗi khi đi ngủ. Tôi vẫn nhớ như in câu ca “

” Trong đầm gì đẹp bằng sen

Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng

Nhị vàng bông trắng lá xanh

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” 

Hồi đó tôi không hiểu rõ về ý nghĩa những câu ca này, mãi khi lớn lên tôi mới trân quý loài hoa tuyệt đẹp. Không phải ngẫu nhiên mà hoa sen được chọn làm ” quốc hoa” cho dân tộc phải không ạ? Hoa sen với màu sắc hồng nhạt, nhụy vàng xen trắng sống ở vùng đầm lầy. Thế nhưng dầu “sinh” ra ở nơi hôi tanh như vậy nhưng loài hoa này rất thanh khiết, rất thơm ngát, rất sạch sẽ, đẹp và dung dị như tâm hồn người dân Việt Nam vậy đó.

Hãy cùng chúng tôi thưởng thức những bài thơ về hoa sen hay nhất, ý nghĩa nhất mà tôi đã sưu tầm ở ngay dưới đây nha.

Nội Dung Bài Viết

1. CÁNH SEN

Nắng hồng sưởi ấm đài sen
Lọc từ vị chát nước phèn làm hương
Đêm về quyện lấy hơi sương
Sáng ra còn đọng ánh gương trong ngà.
Gió vờn trêu ghẹo cánh hoa
Tim sen như thể lòng ta đá vàng
Ân tình biết mấy chứa chan
Lánh nơi dát ngọc để càng thanh tao.
Bão tan hoa vẫn dạt dào
Thoáng nghe đã thấy ngạt ngào làn hương
Đường đời muôn nẻo ngàn phương
Nhìn hoa để nhớ cội nguồn nước non!

2. SEN MUỘN

Mùa sang bỗng gặp đóa sen
Hứng mưa đón nắng lọc phèn dâng hương
Trời xanh cao đẫm gió sương
Kết muôn tinh túy vào gương sen ngà
Thu ngỡ ngàng với mộng hoa
Trái tim đỏ thắm trong ta đá vàng
Nhị hòa với giọt mưa chan
Tiếc màu nắng hạ thu càng thanh tao
Hồ ru sóng gợn dạt dào
Tỏa lan sinh khí ngạt ngào thơm hương
Đóa sen nở muộn một phương
Tinh khôi đọng giữa mạch nguồn nước non.

3. SEN HỒ

Thơ: Lãng Du Khách
Bạt ngàn lá thắm sen hồ
Thuyền lau lách lá ô hô gái kìa
Giữa hồ váy trắng em phô
Tỏa hương khoe sắc sen hồ ganh đua

Em nói em trắng đâu thua
Hương xuân thì tỏa bốn mùa ngát hương
Vậy mà anh hổng thèm thương
Suốt ngày tơ tưởng vấn vương sen hồ

Em ơi sao lại hồ đồ
Hè về sen mới nở hồ mà thôi
Cho anh ngắm tí lộc chồi
Để anh hưởng tí hương trời ngất ngây

Tình em anh mãi tràn đầy
Chẳng qua chỉ chút ngất ngây sen hồ
Sao em khoe sắc giữa hồ
Để anh khó chọn một cô cho mình

Thôi em hãy cố giữ mình
Anh hứa anh sẽ chung tình cùng sen.

4. THĂM SEN

Các em thăm thú đầm sen
Hiểu rằng nếu nhiễm nước phèn giảm hương .
Hè về đẫm nắng, mát sương
Lá xanh bông trắng soi gương trăng ngà .
Dập dìu, thấp thoáng ngàn hoa
Đua nhau dâng tặng đời ta nhị vàng.
Niềm vui, ánh mắt chứa chan
Đã tranh sau trước lại càng mày tao.
“Ô hay, gì thế, ồi dào …”
Tiếng người phụ trách ngọt ngào thơm hương.
Sen hồng bình dị mọi phương
Đồng bằng cho đến ngọn nguồn núi non.

5. NGỠ NGÀNG

Thơ: Hoa Chu Văn
Ngỡ ngàng nét đẹp hồn nhiên
Em ngồi tạo dáng nhìn hiền yêu sao
Môi hồng da trắng thanh cao
Bên hoa sen với má đào xinh tươi

Ngắm làm môi chúm chím cười
Mơ màng ánh mắt dáng người thướt tha
Nụ hồng khoe vạn sắc hoa
Yếm đào ôm gọn ngọc ngà tấm thân

Em như tiên nữ giáng trần
Không gian khoảng cách gọi xuân đợi chờ
Viết thành khúc nhạc lời thơ
Tặng em giữ lấy bến bờ yêu thương

Bên hồ sen tỏa ngát hương
Cho anh nỗi nhớ vấn vương trong lòng
Ước gì em nhớ anh mong
Duyên trời se kết tình nồng đôi ta.

Ảnh hoa sen đẹp nhất

6. SEN HỒNG

Thơ: Thanh Nguyễn
Khéo léo màu hoa vẽ đẹp thay
Hồng hồng trắng trắng, giữa đầm lầy
Xanh xanh lá thắm, vàng thơm nhụy
Hạ đỏ sen hồng, mãi đắm say

Bỏ phố về đây vui ngắm sen
Quên ngày, đoạn tháng chốn bon chen
Buồn vui thế cuộc người quân tử
Cũng tựa sen thơm ngát chốn thiền.

7. CHỪNG NÀO HOA SEN NỞ

Tác giả: Trần Văn Lương Dạo:
Trời Phi đã nức hương lài,
Thương thay đất Việt đêm dài chưa tan.
Người muốn hỏi chừng nào hoa sen nở,
Để không còn xiềng xích đỏ trên vai.
Trời Phi châu đã sực nức hương lài,
Bao chế độ độc tài đang tan rã.
Nhưng đất Việt vẫn ngày thêm tơi tả,
Chốn đọa đày, dân vất vả lầm than,
Mấy mươi năm dưới nanh vuốt bạo tàn,
Cánh cửa nhỏ Thiên đàng chưa lần mở.
Người tự hỏi chừng nào hoa sen nở,
Cho mẹ già hết than thở ngày đêm,
Khóc cháu con: đứa chết lúc vượt biên,
Đứa trại cấm, đứa triền miên đói rạc.

 Dân đen xơ xác,
Đám cầm quyền độc ác gian ngoa,
Vét tiền ra ngoại quốc sống xa hoa,
Nào “du học”, nào sắm nhà, xây chợ.
Người khẽ hỏi chừng nào hoa sen nở,
Để dân lành trút bỏ bớt phiền lo,
Được đi về chốn thờ phượng tự do,
Chẳng phải chịu trò “xin cho” quái đản.
Đời với đạo cũng cùng chung kiếp nạn,
Bị cướp dần hết tài sản đất đai.
Dân cất tiếng kêu nài,
Máu lại đổ dưới bàn tay man rợ.
Người buồn hỏi chừng nào hoa sen nở,
Cho dân không phải bỏ xứ xa nhà.
Bao năm rồi không chinh chiến can qua,
Hàng xuất cảng vẫn toàn là thân xác.
Nhân phẩm Việt ngày càng thêm rẻ mạt,
Chữ tiết trinh đem bán chác chợ đời.
Lũ có quyền mải ngập mặt ăn chơi,
Dân thấp cổ khắp phương trời ở đợ.
Người khóc hỏi chừng nào hoa sen nở,
Để giang san của Quốc tổ Hùng Vương,
Không trở thành Tây Tạng hoặc Tân Cương,
Thân mất nước nẻo đoạn trường trôi giạt.
Lãnh thổ Việt, đất con Hồng cháu Lạc,


Đã bán dần cho lũ giặc Bắc phương.
Ngư dân mình kiếm sống giữa đại dương,
Bị chúng giết, xác tàn nương sóng vỡ.
Người lại hỏi chừng nào hoa sen nở,
Cho non sông rạng rỡ bóng cờ vàng,
Tháng Tư về quét sạch hết màu tang,
Dân được thấy cửa Thiên đàng rộng mở.

Cánh hoa đó sẽ có ngày rộ nở,
Khi người dân chẳng còn sợ bạo quyền,
Nắm tay nhau cùng can đảm đứng lên,
Quyết tranh đấu dựng lại nền dân chủ.
Cành sen Việt, dù bao năm héo rũ,
Vẫn kiên trì qua giấc ngủ gian nan,
Vẫn lất lây trong đau khổ ngút ngàn,
Vẫn đợi nắng về xóa tan bóng tối.

Xương trắng người vô tội,
Đã thành phân vun bón cội hoa gầy,
Để từng phút từng giây,
Trong tuyệt vọng, âm thầm cây trổ nụ.
Dòng nước mắt tưới trên mồ vô chủ,
Thác máu đào tuôn đổ suốt ngày đêm,
Đã thấm vào ao nước nhỏ bình yên,
Giọt nối giọt, nuôi chồi thêm lớn mạnh.
Hận vong quốc bao năm dài canh cánh,
Nỗi oan khiên bất hạnh của muôn nhà,
Sẽ trở nên tia nắng ấm ngọc ngà,
Đánh thức dậy cành hoa đang trăn trở.
*
Xin cứ hỏi chừng nào hoa sẽ nở,
Nhưng nếu người chẳng còn nhớ biển Đông,
Vì sao mình phải khoác áo lưu vong,
Hoa có nở cũng tàn trong uất hận.
Trần Văn Lương
Cali, đầu mùa Quốc Hận 4/2011

 8. HOA SEN BIỂU TƯỢNG ĐẠO PHẬT

Tác giả: Lamca
Vô Nhiễm – không dính mắc Trần
Trừng Thanh – cảnh giới trong lành an nhiên
Kiên Nhẫn – duyên khởi đạo thiền
Viên Dung – vô ngại cảnh miền sắc không
Thanh Lương – bể khổ hóa công
Hành Trực – Ngay thẳng pháp trông một đường
Ngẫu không – hỷ xả cúng dường
Bồng Thực – nhân quả duyên nương bóng hình

Lamca. SG. 2-12-2017

9. HƯƠNG SEN

Tác giả: Chế Lan Viên

Anh cho tôi làm hoa sen không,tôi trong lý lịch có bùn?
Thân phạn người mà,ai chả có bùn đen?
Giết chết một mùi hương,dễ thôi,cứ quậy bùn lên để giết
Nhưng vượt lên bùn,sen cứ ngát hương sen.

10. HOA SEN TRẮNG

Tác giả: Đỗ Hữu Tích

Hương sen ngan ngát thơm xa
Nhụy vàng rực rỡ cánh hoa trắng ngần
Mơ màng dưới ánh trăng ngân
Đẹp như tiên nừ khoả thân tắm hồ.

>>>Xem thêm:  

Một vẻ đẹp thanh tao, một hương thơm dịu nhẹ. Một sức sống mãnh liệt luôn ngát hương dầu ở chốn tanh hôi. Đó là những gì mà ” quốc hoa” này mang lại. Đẹp và tinh khiết, hoa sen còn là biểu tưởng của Phật. Hi vọng với những bài thơ về hoa sen trên đây sẽ làm bạn đọc hài lòng và  cảm nhận được trọn vẹn những cái đẹp, cái hay cái tinh túy của loài hoa tuyệt diệu này. Chúc các bạn sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc nhé!

Cuộc sống -